CÓ NÊN THEO ĐUỔI ĐAM MÊ KHI
KHÔNG CÓ TÀI NĂNG?
Một hành trình từ ảo tưởng đến bản thể
Trong nhiều truyền thống phương Đông, người ta không nhấn mạnh việc “tìm đam mê” bằng mọi giá. Thay vào đó, họ khuyến khích sống thuận thiên mệnh - con đường vốn đã ẩn sẵn bên trong mỗi người.
Trong thế giới hiện đại, đam mê thường được xem như cách định danh bản thân, như lối thoát khỏi cảm giác đời sống vô nghĩa. Bạn hẳn đã nghe câu: “Cứ theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn”. Nó trở thành niềm tin phổ biến, nhưng điều gì xảy ra nếu bạn theo đuổi suốt nhiều năm mà thành công vẫn không đến?
Nếu đam mê chỉ là tiếng vọng của khát khao được công nhận, chứ không phải tiếng gọi từ nội tâm - phần thiêng liêng bên trong, mọi nỗ lực có thể chỉ đưa ta xa dần bản thể. Đây không còn là câu chuyện thành hay bại, mà là câu chuyện về sự thật - thứ chỉ hiện ra khi mọi tiếng vỗ tay đều im bặt.
Đam mê là tiếng gọi hay tiếng vọng?
Có những đam mê khiến người ta sống dậy, nhưng cũng có những đam mê càng đi càng xa khỏi chính mình. Nếu đam mê thật sự là tiếng gọi, thì ngay cả trong lặng thinh nó vẫn cháy âm ỉ như tro ấm dưới lớp than. Còn nếu chỉ là tiếng vọng, nó chỉ vang khi có tiếng vỗ tay; vắng ánh nhìn, nó tắt.
Ngày nay, đam mê được thần thánh hóa. Người ta bảo: chỉ cần đam mê là đủ. Nhưng họ không nói: đam mê cũng có thể trở thành một chiếc gông, nếu nó không khởi từ sự thật.
Mỗi người đều mang trong mình một sân khấu - có kẻ diễn, có kẻ quan sát. Đôi khi, kẻ đang diễn gọi đó là “đam mê”, nhưng kẻ quan sát vẫn im lặng. Có những đam mê không sinh ra từ bản thể, mà từ một ánh nhìn, một lời khen gieo vào ta ước muốn được thấy. Thế là ta đắm chìm trong vai diễn. Nhưng đến lúc sân khấu tối đèn - không còn ai vỗ tay - ai sẽ còn ở lại?
Khi đèn tắt, vai diễn kết thúc, điều còn lại không phải ánh nhìn, mà là bản thể. Lúc ấy ta mới biết mình đã sống vì điều gì. Nếu đam mê khởi từ bản thể, nó sẽ lặng lẽ nuôi dưỡng. Nhưng nếu chỉ là công cụ để chứng minh mình xứng đáng, thì mỗi ngày không tiến bộ lại là một ngày hao kiệt.
Vậy, điều đang cháy trong ta là ánh sáng thật, hay chỉ là lửa ảo ảnh? Ta đang đi theo một tiếng gọi, hay chỉ chạy theo tiếng vọng dựng lên bởi khao khát được công nhận?
Và rồi, trong một khoảnh khắc nào đó, ta thoáng bắt gặp chính mình - một lần viết thật, một lần làm mà quên cần được khen, hay chỉ đơn giản một phút yên không cần chứng minh gì cả. Khoảnh khắc ấy ngắn đến mức dễ lẫn vào hư không, khiến ta tưởng như chưa từng chạm vào bản thể.
“Chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng có lẽ chỉ là thoáng qua nên em không nhớ thôi.”
Bản thể vẫn ở đó, lặng lẽ, chờ ta đủ tĩnh để quay lại nhìn.